Mặt trời lên độ một con sào. Tui ngồi rình, thấy một con ếch từ trong gốc tre lù lù lội ra. Con ếch thấy con vịt, men lại ngửi rồi lắc đầu, bỏ đi. Biết nó chê con vịt này còn hôi lông nên chưa chịu ăn. Bữa sau tui đổi con vịt mái ta đang đẻ, mập sà đít. Hừng sáng là tui đã đến chỗ hôm qua, ngồi rình.
Cùng đến lúc nhặt trời lên độ một con sào, con ếch bà đó lại vẹt bèo lội ra. Trông thấy con vịt ta mập ú, nó ngó dáo dác, mặt mày hớn hở, gật gật đầu mấy cái. Con ếch khỏa bèo, hớp nước súc miệng sào sạo, phun ra cái phèo rồi chồm tới bên con vịt. Nó nhướn mắt, táp bụp, nhai rau ráu, nuốt một cái ực. Như vướng phải lưỡi câu, nó nhợn trở ra. Thấy tình thế không xong, tui vụt đứng dậy, la "ếch" một tiếng. Con ếch giật mình nhào ngang, bị lưỡi câu xốc vào hàm dưới. Nó giãy đùng đùng, căng sáu sợi nhợ câu thẳng băng. Nó lúc lắc cái đầu, sáu sợi dây chì rẽ quạt ra. Hai tay nó quày lia lịa. Sáu sợi dây chì bật ra những tiếng kêu bỗng trầm “tằng tăng, tửng tẳng” khác nhau. Tui ngồi nghe. Sao có chỗ vô "xang" ra “hò" mùi mẫn quá! Một hồi phát ra ngứa miệng, tui ứng thanh theo, ca bậy sáu câu vọng cổ chơi.
St