Nói chung là tôi chẳng kiếm được đồng nào từ nhỏ tới giờ bằng văn chương. Cuộc sống thì bận rộn và vất vả, tranh thủ viết được tý vào lúc rỗi rãi ở cơ quan, chứ về nhà là lại phải làm những việc khác để kiếm đồng ra đồng vào nuôi cái tàu há mồm nhỏ xíu suốt ngày đòi Bim Bim, sứa (sữa), kẹo, chúc chích (xúc xích nhưng cậu ta nói ngọng thành như vậy).....
Từ tuổi thơ tới bây giờ trừ những tháng năm đại học, tôi đều gắn bó với Điện Biên. Tất cả những gì tôi có bây giờ đều do đất mẹ ban tặng nên câu chuyện dưới đây tôi xin dành tặng cho người - Điện Biên.
Ring!!!!!!!!!!!! nếu như mọi sáng là 2 vợ chồng lại đùn đẩy nhau dậy để tắt cái đòng hồ báo thức. Nhưng sáng nay chỉ bằng 1 động tác nhẹ nhàng với thân hình nhỏ bé (87kg), tôi đã bật dậy bấm nhẹ vào nút tắt chuông. Mắt hơi cay vì đồng hồ lúc này mới có 3h30', với tay lấy điện thoại:
- Dương à, dậy thôi 3 rưỡi rồi.
- Ừ! đợi tôi 15', tôi lên ngay. Thằng bạn đáp lại bằng 1 chất giọng khê đặc.
Từ Điện Biên tới Nậm Mức khoảng 45km, trời lúc này chưa có sương mù nhưng rét như cắt.Thằng Dương mắt tinh (tôi bị cận) nên đi câu là cu cậu phải làm tài xế (nó tức lắm vì bị tôi trêu là lái xe riêng nhưng không làm thế nào được). Quãng đường chỉ có 45km cộng với 7km đường đất dọc sông để đến chỗ gửi xe thôi mà 2 thằng mất béng gần 2 tiếng vì đèo dốc nhiều. Huổi Loóng đây rồi gửi xe thôi, nói là gửi xe chứ thực ra cứ để chỗ râm thôi, người H'Mông ở đây thật thà lắm không lấy cắp đâu.
Người dân tộc ở Tây bắc (ảnh: www.nguoivienxu.vietnamnet.vn)
Hành quân thôi!
khoảng 9 - 10km đường rừng, từ lúc còn chưa rõ đường phải soi đèn pin, rét run cầm cập (không dám mặc, bỏ hết quần áo rét chỗ để xe vì sợ nặng). Đến khi trời sáng bạch, người ướt sũng mồ hôi vì nóng bởi đi bộ (khoảng 2 tiếng), chúng tôi đã đến hộp 5 (gọi là hộp 5 vì nó là thác nước thứ 5 có nhiều đá hộp). Dương bảo: Sương bốc lên từ mặt suối nhiều đấy, hôm nay cá cắn nhiều.......
Còn tiếp...
Phạm Ngọc Ân - SYT Điện Biên